Bài đăng

khi cuộc sống đầy rẫy những sự lo toan về tiền bạc, cha mẹ cãi nhau,... thì tôi đây phải hứng chịu 1 sự thật rằng người bố của tôi, à mà không tôi nên gọi là ai đây. Tôi không biết nữa. luôn gieo vào đầu tôi những từ ngữ chửi rủa khó nghe. khiến tôi không biết phải làm gì hơn. ông ta chửi tôi như 1 con chó và khiến tôi u uất cả ngày. tôi biết là tôi yếu kém. nhưng liệu làm bố làm mẹ đã không giúp được gì cho con cái thì tại sao phải nói những từ ngữ chửi rủa như vậy. tôi viết ra những dòng này cũng khiến tôi nhẹ bớt phần nào. cuộc đời cũng thật ''thi vị''. tôi không giỏi cũng chẳng kém cỏi. thế nhưng công việc của tôi sao mà khó khăn đến như vậy. chán nản. bực bội. không có 1 ai có thể thấu hiểu được phần nào cuộc sống của tôi. tôi chán lắm. chán đến tột cùng. tôi luôn tìm kiếm sự đồng cảm nhưng thật khó. điều đó quá khó với tôi nhưng tôi vẫn luôn đi tìm. mẹ tôi thật khổ sở khi lấy phải người chồng như ông ta. hai mươi mấy năm bôn ba đi đài loan kiếm tiền cho gia đình m